Nhớ Mẹ
Sắp tới 49 ngày của Mẹ rồi, nhanh quá nhỉ. Thói quen ngày trước là vào album điện thoại coi hình, thì nay không còn nữa. Mỗi lần mở lên coi lại thấy gương mặt cười xinh đẹp của Mẹ, không thể nào không khóc mà chỉ muốn hét lên thật to nỗi nhớ Mẹ. Mới đây thôi, ngày hôm qua- ngày hôm kia- ngày này tuần trước- ngày này tháng trước... Mẹ vẫn còn ngồi trong phòng, vậy mà giờ đây căn phòng ấy trống trơn bóng dáng của Mẹ. Tất cả chỉ còn trong ký ức. Mình không cho những điều chị nói là "ám ảnh", đơn giản vì nhớ Mẹ quá, cảm thấy sợ và mệt thôi. Mỗi lần khóc, là lại khóc trong nhớ thương, trong sự ức chế, trong bực tức... vì cớ nào mà Mẹ phải đi như vậy? Mẹ đã bệnh, đã đau, đã mệt cả năm trời, đã cố gắng cả năm trời vậy mà lại dập tắt hết mọi hi vọng, mọi sự sống. Thế nên lúc nào mình cũng cảm thấy ông trời quá đáng, hết sức quá đáng, không công bằng!!! Ba tuần trước ngày đó, là một khoảng thời gian khó khăn của cả ba mẹ con, đương nhiên người khổ nhất luôn là Mẹ. Chẳng ai biết, ch